Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Giao dịch: Đánh mất tim của trùm xã hội đen


Phan_33

Chương 6: Bí Ẩn

Ngọn đèn nhu hòa trong thư phòng tản ra ánh sáng nhè nhẹ tạo cảm giác ấm áp nhưng vì những người đang ngồi trong thư phòng mà căn phòng trở nên cực kì lạnh lẽo.

Toàn bộ căn phòng đều được bao phủ bằng lớp kính thủy tinh, khó có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Cũng may là diện tích thư phòng khá lớn, ba người lại ngồi cách xa cửa sổ nên không phát hiện ra Thượng Quan Tuyền.

Nhưng vì bọn họ ngồi cách xa nơi Thượng Quan Tuyền đang đứng nên dù cô có nhìn khẩu hình miệng của họ cũng khó có thể đoán được nội dung nói chuyện. Vậy nên cô bí quá hóa liều...

Thượng Quan Tuyền cầm chiếc vòng đeo trên cổ lên, ám khí được giấu trong đó hiện ra...

Cỏ bốn lá là ám khí cực kì lợi hại để giết người khác. Nó được chế tạo bằng chất liệu rất đặc biệt, thừa sức cắt đứt xương cốt của người, vậy nên việc cắt một khối thủy tinh là quá dễ dàng.

Lưỡi dao sắc bén mài một đường trên cửa kính thủy tinh, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào hết. Chỉ vài giây sau, cửa kính thủy tinh vốn chắc chắn đã bị Thượng Quan Tuyền cắt một khoảng, đủ để cô có thể nghe được cuộc nói chuyện của ba người ngồi bên trong.

Ba người đều ngồi trên sofa trong thư phòng, Niếp Ngân ngồi giữa, bên trái là người luôn đối địch với Lãnh Thiên Dục – Sax Ân, còn bên phải là một lão già. Diện mạo của lão già này rất điềm đạm, bộ râu trắng dài đến gần ngang ngực, nhưng đôi mắt quắc thước lại đầy gian xảo khiến Thượng Quan Tuyền không khó để nhìn ra lão già này là người có lòng dạ thâm trầm, khó đối phó.

Lúc này, Sax Ân lên tiếng, giọng nói cũng như tính cách của hắn ta đều rất hung hãn: “Tôi cho rằng việc Lãnh Thiên Dục thay đổi thời gian giao dịch con chip chẳng qua là tung hỏa mù thôi, không thể tin được”.

Niếp Ngân nghe xong cũng không vội trả lời ngay, từ trước đến nay hắn vô cùng nhẫn nại. Vậy nên lúc này hắn cầm chén trà trước mặt lên, tao nhã ngửi mùi hương thơm ngát của lá trà.

Lão già ngồi bên cạnh cũng mở miệng, giọng nói trầm ổn mà mạnh mẽ, vừa nghe là biết lão ta đã trải qua rất nhiều sóng gió của cuộc đời: “Đúng, tôi nghĩ việc này Niếp tiên sinh cũng hiểu rất rõ”.

Lão già nói xong, đôi mắt trầm ổn nhưng đầy tâm kế quay sang nhìn Niếp Ngân.

Niếp Ngân sau khi nghe lão ta nói vậy, đôi môi mỏng cong lên nụ cười, hắn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều thể hiện được là một người đàn ông cương nghị và hấp dẫn.

“Với tin tức đó, tôi cũng không muốn giải thích gì nhiều với hai vị, nhưng tôi có thể khẳng định, tôi nhất định sẽ giành lấy con chip về tay mình”.

Sax Ân nghe Niếp Ngân nói vậy mới biết thái độ vừa rồi của mình hơi quá, hắn hắng giọng nói: “Đó là chuyện đương nhiên, dù sao đây cũng là tổ chức đặc công cấp thế giới, nếu tổ chức BABY-M còn không tin thì liệu còn có thể tin vào ai được nữa chứ?”

Niếp Ngân nghe xong chỉ lạnh lùng cười, không nói gì nữa.

Thượng Quan Tuyền nghe cuộc đối thoại từ ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng hiểu người ủy thác cho tổ chức BABY-M lấy con chip chính là Sax Ân. Cô thật sự không nghĩ tới lại là người trong tổ chức Mafia, nhưng... lão già kia là ai?

Ánh mắt cô tràn đầy nghi hoặc!

Lát sau, lão già kia lại mở miệng: “Niếp tiên sinh, theo thông tin thuộc hạ của tôi báo về, mấy ngày gần đây cô Thượng Quan Tuyền luôn ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục, xem ra mối quan hệ giữa hai người đó không hề đơn giản, không biết cô ta...”.

“Về chuyện này thì giáo phụ Nhân Cách không cần phải lo lắng, cô ấy là đặc công do tôi dày công bồi dưỡng, sẽ làm theo yêu cầu của tôi”. Niếp Ngân không chút khách khí cắt ngang lời lão già.

Thượng Quan Tuyền ở ngoài cửa sổ nghe xong, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Giáo phụ Nhân Cách?

Lão già đó chính là giáo phụ Nhân Cách!

Nói như vậy thì Sax Ân có gan đối đối với Lãnh Thiên Dục là do có cha chống lưng? Nhưng cô nghe nói trong tổ chức Mafia, giáo phụ Nhân Cách là người luôn được kính trọng, Lãnh Thiên Dục cũng rất tôn trọng ông ta nên mới nhiều lần tha cho Sax Ân như thế.

Chẳng lẽ ông ta đều bày ra bộ mặt giả dối trước Lãnh Thiên Dục và các gia tộc khác trong Mafia, sau lưng lại có dã tâm lớn đến vậy?

Thượng Quan Tuyền theo bản năng lắc đầu, trong xã hội này đều là ngươi lừa ta gạt, huống chi là tổ chức Mafia phức tạp như vậy.

Nghĩ tới đây, cô lại thấy lo lắng cho an nguy của Lãnh Thiên Dục. Qua vài câu nói đơn giản vừa rồi, cô không khó để đoán ra mục đích của giáo phụ Nhân Cách và con trai của lão ta là đoạt được con chip, không phải muốn lấy mạng của Lãnh Thiên Dục, vậy nên kẻ theo dõi bọn họ tại khách sạn là người của lão già này phái đến, do đó mới biết cô và Lãnh Thiên Dục ở cùng một chỗ với nhau.

Nhưng...

Thượng Quan Tuyền nhíu chặt hai đầu mày...

Kẻ theo dõi bọn họ ở công viên là do ai phái tới? Kẻ đó còn mang theo cả súng, rõ ràng là muốn giết chết Lãnh Thiên Dục. Là ai? Rốt cuộc là ai lại muốn lấy mạng Lãnh Thiên Dục?

Còn nữa...

Lần trước khi cô trốn thoát khỏi mật đạo của Lãnh Thiên Dục, ai là người nổ súng bắn cô?

Những nghi hoặc trong lòng luẩn quẩn trong đầu Thượng Quan Tuyền, càng nghĩ lại càng thấy kì quái.

Tại sao gần đây cô cảm thấy mọi chuyện đều thay đổi?

Không chỉ bản thân cô, còn có cả Niếp Ngân và tổ chức vốn tưởng rằng rất quen thuộc với cô lại đột nhiên trở thành xa lạ, còn có Phong – người luôn bên cạnh Lãnh Thiên Dục, anh ta có quan hệ gì với tổ chức?

Cô càng nghĩ càng muốn suy đoán thêm, nếu người muốn giết Lãnh Thiên Dục là Phong, vậy thì nhiều năm đi theo Lãnh Thiên Dục như vậy, anh ta có rất nhiều cơ hội để xuống tay, tại sao vẫn trung thành và tận tâm ở bên cạnh hắn?

Hay... anh ta thật sự phản bội tổ chức BABY-M?

Thượng Quan Tuyền càng trầm tư suy nghĩ, mãi đến khi tiếng cười lạnh của Sax Ân truyền ra từ thư phòng mới cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô.

Sax Ân nhìn Niếp Ngân, nụ cười lạnh bên môi hàm chứa tia ái muội: “Niếp tiên sinh, chúng tôi đều biết Thượng Quan Tuyền là tâm phúc của anh, nhưng dù sao Lãnh Thiên Dục cũng là kẻ cực kì hấp dẫn các cô gái. Cho dù hắn không làm gì, chỉ ngồi yên một chỗ cũng khiến rất nhiều cô gái phải điên cuồng. Tôi thấy cái cô Thượng Quan Tuyền đó có thể làm ra những chuyện anh không biết được đâu. Thật là uổng phí tâm huyết bao năm qua của anh”.

Niếp Ngân nghe vậy, ánh mắt lướt qua tia không vui nhưng lại nhanh chóng được che đi. Hắn vẫn bình tĩnh ngồi đó nhưng giọng nói lại trở nên lạnh lẽo.

“Xem ra anh không hề tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của tổ chức BABY-M”.

Thấy bầu không khí trở nên mất tự nhiên, giáo phụ Nhân Cách vội hòa giải: “Niếp tiên sinh, Sax Ân cũng không phải có ý đó. Thật ra nỗi lo lắng của nó cũng là lo lắng của tôi, dù sao cô gái kia cũng đang ở độ tuổi còn rất trẻ, chúng ta không thể khống chế được trái tim cô ta, nhỡ đâu lại khiến nhiệm vụ thất bại”.

“Tôi thấy về điểm này, giáo phụ Nhân Cách có thể hoàn toàn yên tâm, nếu như ngay cả cửa ải tình ái nho nhỏ này mà còn không qua được, vậy làm sao cô ấy có thể trở thành chủ thượng tiếp theo của tổ chức BABY-M được chứ?”

Niếp Ngân nhàn nhã dựa người vào thành ghế sofa, vẻ mặt bình thản không nhìn ra hắn đang vui hay đang giận dự, hơi thở đầy nguy hiểm dần tản ra xung quanh.

Cái gì?

Những lời nói này của Niếp Ngân đã khiến cả ba người hoàn toàn sững sờ.

Giáo phụ Nhân Cách, Sax Ân, còn có cả... Thượng Quan Tuyền đang nghe lén nữa!

“Tại sao Niếp tiên sinh tuổi còn trẻ như vậy đã có ý định muốn rút lui?”. Giáo phụ Nhân Cách thấy khó hiểu liền hỏi ngay.

Niếp Ngân nhẹ nhàng cười: “Đây là chuyện nội bộ của tổ chức, tôi không tiện giải thích nhiều”.

Giáo phụ Nhân Cách cũng phát hiện ra câu hỏi vừa rồi quá mạo phạm nên cười gượng: “Niếp tiên sinh nói phải”.

Tổ chức BABY-M quy tập rất nhiều đặc công sát thủ có đẳng cấp, có thể nói là tổ chức đối kháng thế lực với Mafia. Từ ngày tổ chức BABY-M ra đời, hoạt động của các đặc công không phân biệt chức vị, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một người. Người này là người cầm lái cho cả tổ chức, được gọi là chủ thượng!

Từng nhóm đặc công được phân chia nhiệm vụ và chức trách rõ ràng, phân bổ ở trên toàn thế giới. Nhưng chỉ cần người đứng đầu ra lệnh thì tất cả các đặc công trên khắp thế giới sẽ cùng hành động, thế lực lớn đến mức khiến người ta phải kinh hãi. Đây cũng là nguyên nhân khiến mỗi lời nói và hành động của giáo phụ Nhân Cách đều hết sức cẩn thận.

Cho tới bây giờ, ông ta không hề sợ rằng Niếp Ngân sẽ tiết lộ thân phận của mình. Trên thực tế, dù ông ta có muốn giấu diếm cũng không được. Tổ chức BABY-M đặc biệt ở chỗ họ tiến hành điều tra rất cẩn thận về người ủy thác rồi mới suy xét xem có tiếp nhận nhiệm vụ hay không. Nhưng đối với thân phận và nhiệm vụ do người ủy thác giao phó, bọn họ tuyệt đối giữ bí mật.

Thượng Quan Tuyền đứng ngoài cửa sổ hoàn toàn sững sờ.

Chủ thượng?

Niếp Ngân muốn cô làm chủ thượng tiếp theo của BABY-M?

Chuyện này…

Làm sao lại có thể chứ?

Tuy cô được coi là đặc công xuất sắc của tổ chức nhưng cô biết bản thân mình còn lâu mới có thể ngồi lên vị trí của người đứng đầu. Cô cũng biết, việc tiếp nhận một chủ thượng mới là chuyện cực kì bí mật và phải trải qua nghi thức cực kì đặc biệt.

Thượng Quan Tuyền không biết nghi thức kia như thế nào vì… từ ngày cô trở thành đặc công, cô chẳng hề có suy nghĩ sẽ trở thành người đứng đầu cao nhất. Nhưng cô biết Yaelle và Mạt Đức cực kì mong chờ vị trí đó.

Cô chẳng có suy nghĩ đó, cho tới nay, trong lòng cô chỉ muốn có được tình yêu của Niếp Ngân mà thôi.

Nhưng Thượng Quan Tuyền không hề ngờ được rằng Niếp Ngân lại chọn cô vào vị trí đó. Cô nghĩ tới hình xăm kì lạ trên người mình, cũng nghĩ đến câu nói lạnh lẽo của Niếp Ngân…

“Tuyền, em là người tôi yêu thương, cho nên tôi sẽ không hủy diệt em, nhưng… tôi muốn cả đời này em phải đeo xiềng xích trên người, cả đời chỉ có thể ở bên cạnh tôi”.

Cô rùng mình một cái… xiềng xích trong lời nói của Niếp Ngân chẳng lẽ là chỉ hình xăm này, cũng là ám chỉ… vị trí người đứng đầu?

Không…

Thượng Quan Tuyền hoàn toàn phản đối. Cô biết một khi trở thành người đứng đầu thì sẽ vĩnh viễn tiến vào vực sâu… không thể nào thoát khỏi!

Đời này bàn tay cô đã dính quá nhiều máu rồi!

Cô không cần và không muốn cuộc sống kiểu đó!

Cô thậm chí còn cho rằng linh hồn mình sẽ không thể nào siêu thoát được nữa.

Về nguyên nhân khiến giáo phụ Nhân Cách phải cẩn thận và lo ngại, Sax Ân là phận làm con đương nhiên không hiểu rõ dụng tâm trong đó. Tuy hắn cũng có đôi phần nể sợ Niếp Ngân, nhưng bản tính trời sinh cuồng ngạo khiến hắn không quen nhìn cha mình “yếu đuối”, hắn hừ lạnh một tiếng nói:

“Niếp tiên sinh, tuy nói là không nên can thiệp vào chuyện nội bộ của tổ chức nhưng tôi và cha tôi cũng quen biết anh nhiều năm nên phải nhắc nhở anh câu này, không nên đưa ra một quyết định trọng đại quá sớm, nếu không người chịu thiệt cũng chỉ có Niếp tiên sinh mà thôi”.

“Sax Ân”. Mặt giáo phụ Nhân Cách biến sắc, lập tức quát con trai.

Niếp Ngân chỉ cong lên nụ cười lạnh lẽo, nhưng vẻ mặt vẫn rất tao nhã, hắn ung dung dựa một cánh tay lên thành ghế sofa, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước hơi nheo lại đầy nguy hiểm.

“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à?”. Sax Ân chẳng hề để ý đến tiếng quát của cha, tiếp tục hung hãn lớn tiếng nói.

“Tôi chỉ lo vì quyết định sai lầm của Niếp tiên sinh mà sẽ hủy diệt quan hệ hợp tác sau này của đôi bên mà thôi. Tôi công nhận năng lực của Thượng Quan Tuyền rất xuất sắc nhưng Niếp tiên sinh à, ngài không sợ sau này cô ta sẽ phản bội lại ngài sao?”

Nói xong, hắn lạnh lẽo cất tiếng cười đầy quái dị, đôi mắt màu lam ánh lên tia khoái chí.

Hắn không tin sau khi Thượng Quan Tuyền biết toàn bộ chân tướng sự việc sẽ vẫn một lòng đi theo Niếp Ngân.

“Anh muốn nói cái gì?”. Niếp Ngân mở miệng, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy tính uy hiếp vang lên.

Vậy mà Sax Ân từ đầu đến cuối vẫn chẳng nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Niếp Ngân, lại càng không để ý đến ánh mắt đầy cảnh cáo của cha, hắn ta vẫn cao ngạo lên tiếng: “Về việc hành động, thực hiện nhiệm vụ của Thượng Quan Tuyền tôi từ chối cho ý kiến, nhưng tôi không biết một khi Thượng Quan Tuyền biết hung thủ giết hại cha nuôi của mình ngày đó thì liệu cô ta có thể giữ vững được tinh thần và lập trường được không nữa”.

Những lời của hắn vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng dường như ngay lập tức xuống thấp, sắc mặt của Niếp Ngân cũng hoàn toàn thay đổi, đôi mắt ánh lên tia tàn khốc, dường như có thể giết chết đối phương.

Thượng Quan Tuyền ngoài cửa sổ đột nhiên trừng lớn hai mắt, cô cảm thấy tim mình đang nhảy lên nhảy xuống không ngừng.

Hung thủ giết chết cha nuôi?

Tại sao Sax Ân lại nói như vậy?

Tại sao hắn lại biết cha nuôi của cô chết như thế nào?

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ… cái chết của cha nuôi thật sự có liên quan đến mấy người này?

Cô nắm chặt tay lại, căng tai lên nghe ngóng thông tin bên trong phòng.

Một lát sau, Niếp Ngân trong thư phòng chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn lại ngang tàng ăn vận một bộ vest xa hoa. Hắn sải bước lên, túm chặt lấy cổ áo Sax Ân…

“Tôi không biết anh nói những lời này là muốn uy hiếp hay còn có mục đích gì khác, nhưng không ngại nói cho anh hay, khi tôi quyết định giết chết Bùi Tùng đã sớm nghĩ đến những chuyện sau này rồi, cho nên… tốt nhất là anh nên quan tâm đến chuyện của chính mình thì hơn”.

Niếp Ngân nói xong, đẩy mạnh tay ra, cả người Sax Ân gần như ngã vật trên sofa.

“Niếp Ngân, anh… khụ khụ…”

Sax Ân thở hổn hển, định đứng dậy phản kích nhưng do Niếp Ngân đẩy quá mạnh nên khiến hắn ta ho khan sặc sụa.

“Thôi nào… chúng ta đều cùng hội cùng thuyền cả, không cần vì chuyện năm xưa mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị của đôi bên”. Giáo phụ Nhân Cách vừa thấy vậy cũng lập tức đứng dậy, khuyên giải hai người.

“Hừ”.

Sax Ân cũng biết về chuyện đấu đá thì bản thân không phải là đối thủ của Niếp Ngân, mà đây dù sao cũng là địa bàn của Niếp Ngân nữa, nếu động thủ thì chỉ có hắn ta chịu thiệt mà thôi. Hắn phẫn hận sửa sang lại quần áo hỗn độn của mình, hung tợn hừ lạnh một tiếng.

Niếp Ngân xem ra cũng nể mặt giáo phụ Nhân Cách, sự tức giận trên gương mặt nhanh chóng được che giấu đi.

Giáo phụ Nhân Cách đi đến bên người Niếp Ngân, giọng nói tuy của người già nhưng lại mang theo cảm giác áp bức vang lên: “Niếp tiên sinh, về chuyện của Bùi Tùng tôi cũng biết, mà mới vừa rồi Lãnh Thiên Dục cũng đã sai người đi tìm hiểu chuyện này, tôi thấy… anh không thể không tính toán kỹ càng”.

Đôi mắt Niếp Ngân ánh lên tia kinh ngạc không dễ phát hiện nhưng trong nháy mắt đã bị sự bình tĩnh che đi. Hắn mở miệng, gằn từng tiếng, mỗi câu nói đều khiến Thượng Quan Tuyền ở ngoài cửa sổ cảm thấy hoàn toàn thất vọng và đau khổ.

“Chuyện của Bùi Tùng chẳng qua là ngoài ý muốn. Nếu năm đó không phải ông ta cứ khăng khăng đòi gặp Thượng Quan Tuyền thì sẽ không phải chết dưới tay tôi. Người có thể trở thành đặc công của tổ chức BABY-M nhất định phải đoạn tuyệt mọi mối quan hệ thân nhân, mà Thượng Quan Tuyền là người tôi xem trọng, vậy nên cô ấy nhất định phải cắt đứt điểm yếu của mình. Đây là số mệnh của cô ấy, cũng là số mệnh của tất cả đặc công trong tổ chức BABY-M”.

Giáo phụ Nhân Cách đồng ý, gật đầu.

Niếp Ngân cầm tách trà lên uống một hớp, sau đó ngồi xuống ghế sofa, trong mắt hiện lên tia trầm tư.

Thật ra dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng hắn không thể quên được ánh mắt tuyệt vọng của Bùi Tùng trước khi chết. Đã nhiều năm rồi nhưng ánh mắt đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, như hiện lên trước mắt hắn, nhất là khi hắn đối mặt với Thượng Quan Tuyền.

Năm đó, Niếp Ngân vì muốn che giấu thân phận nên giả làm Hoa kiều đến cô nhi viện Mary xin nhận nuôi Thượng Quan Tuyền. Việc giả mạo một người với Niếp Ngân là chuyện chẳng khó khăn gì, nhưng Niếp Ngân lại không ngờ được rằng vì Thượng Quan Tuyền từ nhỏ đã do Bùi Tùng chăm sóc nên giữa hai người nảy sinh tình cảm cha con.

Bởi vậy sau khi Thượng Quan Tuyền được nhận nuôi hai năm, Bùi Tùng đã nghe phong thanh được hành tung của Thượng Quan Tuyền, ông ấy cũng tra ra thân phận giả mạo của Niếp Ngân.

Bùi Tùng luôn yêu thương Thượng Quan Tuyền nên chuyện này là đả kích rất lớn với ông, nhất là khi biết rõ mục đích Niếp Ngân nhận nuôi Thượng Quan Tuyền là muốn bồi dưỡng cô trở thành một đặc công quốc tế.

Vì muốn đưa Thượng Quan Tuyền về, Bùi Tùng không quản ngại xa xôi, lợi dụng mọi mối quan hệ và thủ đoạn, thậm chí còn đăng cả lên báo để tìm Niếp Ngân. Hành động điên cuồng như vậy rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý và cảnh giác của Niếp Ngân, đối với hắn, Thượng Quan Tuyền tuy còn nhỏ nhưng lại rất có tố chất. Vậy nên hắn tuyệt đối không để cho ông ấy đưa Thượng Quan Tuyền đi, hơn nữa nếu Bùi Tùng đưa Thượng Quan Tuyền đi thì nơi bí mật huấn luyện của tổ chức cũng sẽ bị lộ.

Là giết Bùi Tùng hay là giết chính Thượng Quan Tuyền?

Niếp Ngân lúc ấy còn trẻ tuổi nông nổi, không suy nghĩ ra biện pháp nào khác. Đối với hắn mà nói, Thượng Quan Tuyền như viên ngọc quý mà khó khăn lắm hắn mới tìm được, vậy nên dù có thể nào hắn cũng không thể để cô rời đi, Bởi vì chỉ có thể khiến Bùi Tùng ngậm miệng, mà muốn ông ấy ngậm miệng thì biện pháp duy nhất là…

Giết người diệt khẩu!

Vì vậy, Niếp Ngân đã dày công dựng lên màn kịch “bắn nhau ngoài ý muốn” để giết hại Bùi Tùng.

Nhưng không may Sax Ân lại vô tình biết được chuyện này, tuy lúc ấy Niếp Ngân rất muốn giải quyết hết những người có liên quan nhưng suy đi nghĩ lại, anh ta cũng không phải người bình thường mà là người của tổ chức Mafia, quan trọng hơn chính là anh ta là con trai của giáo phụ Nhân Cách, nếu anh ta chết thì sẽ thu hút sự chú ý của Lãnh Thiên Dục.

Niếp Ngân biết Lãnh Thiên Dục không phải là kẻ dễ chơi, tuy hồi đó Lãnh Thiên Dục bị truy đuổi nhưng vẫn có thể thoát thân đã chứng tỏ sự nguy hiểm và đáng sợ của Lãnh Thiên Dục.

Ngọn đèn chiếu sáng khiến khuôn mặt anh tuấn của Niếp Ngân huyền ảo, nhưng… đối với Thượng Quan Tuyền mà nói thì lúc này trông hắn ta thật đáng sợ.

Cô che miệng lại, đè nén cảm giác muốn thét lên.

Nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi xuống.

Trái tim trong nháy mắt bị xé nát.

Thì ra…

Thì ra hung thủ thật sự giết hại cha nuôi lại là… Niếp Ngân! Vậy mà cô còn ôm lấy tia hy vọng nhỏ nhoi nữa chứ!

Chương 7: Đuổi Giết

Thượng Quan Tuyền đem cả hai tay lên che miệng lại, thân thể cô lúc này như con bươm bướm xinh đẹp đang gục ngã.

Cô có thể cảm giác được đầu móng tay đang đâm sâu vào lòng bàn tay mình nhưng lại chẳng hề thấy đau đớn chút nào, vì trái tim cô đã quá đau đớn rồi.

Tại sao?

Tại sao lại là Niếp Ngân?

Tại sao người giết chết cha nuôi lại là người cô tín nhiệm nhất?

Lúc này, cô cảm thấy mình như một tội đồ, nếu không vì cô thì cha nuôi sẽ không chết, Vận Nhi cũng sẽ không mất đi người cha luôn yêu thương.

Cô…

Xin lỗi cha nuôi, xin lỗi Vận Nhi. Cô chẳng còn mặt mũi nào để có thể tươi cười trước mặt Vận Nhi nữa rồi!

Chỉ hít thở thôi cũng thấy đau đến nát lòng!

Vận mệnh của cô là do Niếp Ngân sắp đặt sao?

Không…

Thượng Quan Tuyền đau đớn gào thét trong lòng, thân thể nhỏ nhắn cũng vì đau thương và phẫn nộ mà run rẩy.

Nhưng đúng lúc này…

“Ai?”

Giọng nói lanh lảnh vang lên phá vỡ sự yên lặng trong đêm. Ngay sau đó, Thượng Quan Tuyền nghe thấy những tiếng bước chân đang lại gần phía cô.

Cô bị phát hiện rồi!

Thượng Quan Tuyền kinh hãi, cô chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa, mượn lực của tấm ga trải giường để đu xuống dưới, sau đó nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía vườn hoa trong biệt thự.

Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi biệt thự này, nếu không…

“Mau, đuổi theo, hình như là Thượng Quan Tuyền! Đuổi theo!”. Giọng nói ra lệnh vang lên, các đặc công nhanh chóng đuổi theo phía sau cô.

Sự ồn ào bên ngoài đã kinh động đến ba người trong thư phòng, nhất là Niếp Ngân. Khi hắn phát hiện ra chuyện này, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn chấn kinh.

Thượng Quan Tuyền?

Chẳng lẽ vừa rồi Thượng Quan Tuyền đã nghe thấy tất cả?

Khốn nạn!

Niếp Ngân nắm chặt tay lại, tách trà trong tay hắn vỡ vụn.

Giáo phụ Nhân Cách cũng nhận ra sự kì lạ, lão ta đứng lên, nhìn về phía Niếp Ngân: “Niếp tiên sinh, tại sao có thể như vậy…”

Trên mặt lão ta là sự cảnh giác, còn đôi mắt lại đầy âm trầm và lạnh lẽo.

Niếp Ngân nhẹ nhàng khoát tay, ngắt lời giáo phụ Nhân Cách. Ngay sau đó, hắn cầm điện thoại lên…

“Mạt Đức, nhanh chóng tìm Thượng Quan Tuyền ngay, nhớ kỹ, phải bắt giữ lấy cô ấy”.

“Vâng, chủ thượng”. Điện thoại từ nơi khác truyền đến giọng nói cung kính của Mạt Đức.

Cất điện thoại đi, Niếp Ngân đưa mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Đôi mắt đầy thâm trầm… Tuyền, em nhất định phải chạy thoát khỏi tôi sao?

Nếu thật sự như vậy…

Em đừng trách tôi vô tình.

Bóng đêm dường như che giấu đi mọi thứ.

Thượng Quan Tuyền khéo léo tránh được những đặc công truy đuổi theo mình, đồng thời cũng né được các máy quay. Cô rốt cuộc cũng thuận lợi trốn ra khỏi biệt thự, vì từ nhỏ cô đã lớn lên cùng các đặc công khác nên rất hiểu tác phong truy đuổi của bọn họ, đây cũng là lý do khiến cô có thể nhanh chóng chạy trốn.

Không khó để biết Niếp Ngân đã nhận ra cô chạy trón, chính vì như vậy nên Thượng Quan Tuyền cảm thấy sự việc hơi khó giải quyết. Không phải vì Niếp Ngân mà là vì hai người kia, giáo phụ Nhân Cách và Sax Ân. Hai người họ biết cô đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi thì nhất định sẽ truy cùng giết tận.

Tuy hiện tại Thượng Quan Tuyền rất muốn đối mặt chất vấn Niếp Ngân nhưng cô biết… lúc này không phải thời điểm thích hợp.

Lợi dụng màn đêm đen đặc, cô nhanh chóng di chuyển, nhưng cô chợt phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn, cô đang mặc quần áo… màu trắng.

Nếu muốn trốn các đặc công khác thì tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng mà…

Thượng Quan Tuyền vừa nghĩ tới đây thì cảm thấy một cơn gió lành lạnh thổi qua. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên trước mắt cô…

Trong lòng cô đầy kinh hãi, vội vàng nhanh chóng xoay người thoát khỏi ám khí, đôi mắt nhìn chăm chú về phía người vừa ra tay.

“Thượng Quan Tuyền, theo tôi về gặp chủ thượng”.

Mạt Đức đứng đó, trên mặt nở nụ cười quỷ dị.

Thượng Quan Tuyền cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên: “Dựa vào anh? Anh có khả năng đó sao?”

Trên mặt Mạt Đức hiện lên tia tức giận nhưng rất nhanh được che đi, anh ta bước đến gần Thượng Quan Tuyền và nói: “Tôi rất thích đấu với cô! Yên tâm, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi sẽ không nổ súng giết cô đâu, huống chi mệnh lệnh của chủ thượng là… bắt giữ!”

Vừa dứt lời, anh ta xòe tay ra, ánh trăng chiếu xuống vũ khí trong tay anh ta, đó là một thanh đoản kiếm sắc bén, nó ánh lên luồng sáng lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Vũ khí này Thượng Quan Tuyền hiểu rất rõ, nó cùng với cỏ bốn lá của cô đều giống nhau… đều là ám khi một chiêu trí mạng.

“Giờ đi theo tôi còn kịp, Tuyền thân mến ạ, đừng làm trái lời chủ thượng”. Bên môi Mạt Đức cong lên nụ cười đầy lạnh lẽo, trong mắt hiện lên tia ác độc.

Thượng Quan Tuyền biết anh ta chẳng có lòng tốt gì, từ nhỏ đến lớn đã coi cô là cái đinh trong mắt, sao có thể không lợi dụng cơ hội này chứ?

Vì thế cô cũng chậm rãi đưa ám khí của mình ra, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng đầy châm chọc vang lên: “Bắt giữ? Mạt Đức, từ nhỏ tôi đã quá biết anh rồi, tâm tư của anh tôi cũng nhìn thấu cả. Chỉ sợ dù tôi có muốn ngoan ngoãn trở về thì thứ chủ thượng nhìn thấy cũng chỉ có thi thể của tôi mà thôi”.

“Haha…”. Mạt Đức ngửa đầu cười to. Ngay sau đó, nụ cười bên môi tắt đi, vẻ mặt đầy phẫn hận nhìn Thượng Quan Tuyền.

“Cô đúng là quá thông minh, không uổng chủ thượng yêu quý cô. Đáng tiếc, càng là người thông minh thì càng không thể tồn tại trên cõi đời này”.

Thượng Quan Tuyền cười lạnh: “Rốt cuộc anh cũng nói thẳng suy nghĩ trong lòng rồi”.

“Đúng!”

Trong bóng đêm, Mạt Đức có vẻ cực kì âm trầm, ánh mắt anh ta như lưỡii kiếm sắc bén nhìn thẳng vào Thượng Quan Tuyền.

“Cô, tôi và cả Yaelle đều là ba đặc công xuất sắc của chủ thượng, tại sao chủ thượng lại bất công, chỉ chọn cô? Thậm chí… còn muốn giành vị trí đứng đầu tổ chức cho cô? Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì?. Anh ta lớn tiếng gào lên, vẻ mặt như sắp phát điên.

Nhìn thái độ điên cuồng của Mạt Đức, Thượng Quan Tuyền đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng.

“Mạt Đức, từ trước tới nay Thượng Quan Tuyền tôi chưa hề có dã tâm với vị trí chủ thượng, lại càng không muốn làm người đứng đầu gì đó”.

“Nói linh tinh ít thôi”. Mạt Đức thô lỗ cắt ngang lời Thượng Quan Tuyền, sau đó, ám khí trong tay anh ta lóe sáng…

“Chỉ có cô chết rồi tôi mới có thể yên tâm”.

Thượng Quan Tuyền cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều với Mạt Đức, lòng dạ con người là thứ khó có thể đoán được.

Cô nhanh chóng xoay người tránh đòn tấn công của Mạt Đức, cũng ra tay tấn công anh ta.

Bàn tay mạnh mẽ vung lên nhưng nhanh chóng bị Mạt Đức ngăn lại. Sau đó Thượng Quan Tuyền quét chân một cái, thừa dịp Mạt Đức tránh né liền ra đòn từ bên trái.

Nhưng lúc cô chuẩn bị ra tay thì Mạt Đức giơ đoản kiếm lên, lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía tay phải của Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền thu tay lại, rút cỏ bốn lá ra.

Chiếc vòng cổ tinh xảo biến thành một thứ vũ khí sắc bén có độ đàn hồi…

Cỏ bốn lá sắc bén đọ chiêu cùng đoản kiếm của Mạt Đức, hai người đồng thời dùng lực, hai thứ vũ khí cũng lóe sáng…

“A…”. Thượng Quan Tuyền và Mạt Đức khẽ hô một tiếng.

Tay của hai người đều bị lưỡi dao sắc bén cứa vào, may mà né tránh kịp thời nên chỉ bị thương ở ngoài da, nếu không thì…

Lúc Mạt Đức thay đổi tư thế tấn công Thượng Quan Tuyền thì trong không khí vang lên tiếng súng rét lạnh.

Sau đó, lúc Thượng Quan Tuyền còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Mạt Đức rên lên.

“Chết tiệt”. Mạt Đức chửi thề, đầu vai anh ta bị trúng đạn đang chảy máu ròng ròng. Sau đó anh ta lập tức rơi vào hôn mê.

Xem ra viên đạn này có bỏ thêm thành phần gây mê.

Lúc này một người mặc đồ đen nhanh chóng đi lên trước mắt Thượng Quan Tuyền.

“Đi mau!”

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người vừa đến.

Là một cô gái, tuy che mặt nhưng cô vẫn cảm thấy quen thuộc.

“Đi! Còn do dự gì nữa!”. Người mặc áo đen thúc giục.

Là cô ấy?

Cả người Thượng Quan Tuyền run lên.

“Yaelle...”. Cô không thể tin, nhìn vào người mặc áo đen trước mặt.

Người đó hơi dừng lại, nhìn Thượng Quan Tuyền một chút rồi kéo khăn che mặt xuống.

Đúng, chính là Yaelle.

“Kêu gì? Muốn dẫn các đặc công khác tới đây à, đi mau!”. Yaelle nhíu mày, lạnh lùng nói với Thượng Quan Tuyền.

“Thật sự là cô sao?”. Thượng Quan Tuyền vẫn không tin vào hai mắt mình. Yaelle ư? Tại sao cô ấy lại tới cứu cô chứ?

“Này, Thượng Quan Tuyền, cô dông dài quá đấy, còn không đi thì sẽ bị Niếp Ngân bắt về đó. Đến lúc đó tôi cũng chẳng bận tâm đến cô nữa đâu”.

Yaelle kéo cánh tay Thượng Quan Tuyền, giọng nói tuy không kiên nhẫn nhưng vẫn có thể thấy được sự quan tâm.

“Từ từ đã...”.

Thượng Quan Tuyền nhìn về phía Mạt Đức đang hôn mê: “Với anh ta mà cô cũng chẳng hạ thủ lưu tình gì cả, xem ra lâu không gặp, tính tình cô chẳng tốt lên chút nào”.

Yaelle nhếch mép: “Nếu anh ta chết thì món nợ này tính lên đầu cô”.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy có dòng nước ấm chảy vào trong lòng.

“Sao rồi? Miệng vết thương không sao chứ?”

Trở lại xe, Yaelle quan tâm hỏi han.

“Không sao, dù sao vết thương của Mạt Đức cũng nặng hơn tôi”. Thượng Quan Tuyền nhận lấy chai nước Yaella đưa cho, xử lý vết thương đang chảy máu trên tay.

“Sau này cô có dự định gì không? Vừa rồi tôi nghe Mạt Đức nói, chủ thượng đã quyết định nhường vị trí lại cho cô, tại sao còn muốn chạy trốn?”. Yaelle nhàn nhạt hỏi han.

“Một lời khó nói hết, tóm lại hiện tại tôi không thể gặp Niếp Ngân”.

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền dần ảm đạm. Cô không thể gặp Niếp Ngân không phải vì sợ mất mạng, mà là sợ... trong lòng cô sẽ mất đi sự tôn trọng đối với hắn.

Dù sao... hắn cũng là hung thủ giết chết cha nuôi, không phải sao?

Thượng Quan Tuyền căm hận chính bản thân mình, dù đã biết rõ chân tướng nhưng vẫn không thể nhẫn tâm xuống tay giết chết Niếp Ngân. Mà chính Lãnh Thiên Dục cũng đã từng dự đoán như vậy...

Nhìn vẻ mặt bi thương của Thượng Quan Tuyền, Yaelle cũng không tiện hỏi nhiều. Cô biết nhất định đã có chuyện xảy ra, mà chuyện đó có liên quan đến chủ thượng.

Cô thở dài một hơi, nói: “Tôi biết chủ thượng ra lệnh cho cô cướp con Chip trong tay Lãnh Thiên Dục, đây là thời gian và địa điểm giao dịch của bọn họ. Đi hay không đi là tùy cô, nhưng phải nhớ kỹ, cô phải lựa chọn cuộc sống cho chính mình”.

Nói xong, Yaelle lấy một tờ giấy nhỏ đưa cho Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền nhìn vào địa chỉ ghi trong tờ giấy, ánh mắt hơi đờ đẫn, nhưng ngay sau đó cô như nhớ ra điều gì, lập tức kéo tay Yaelle.

“Sao vậy?”. Yaelle thấy kì lạ.

Thượng Quan Tuyền kéo kéo áo, để lộ hình xăm trên vai mình, sau đó hỏi: “Trước kia cô từng thấy hình xăm này chưa?”

Ánh mắt Yaelle hiện lên tia nghi hoặc, cô nhíu mày lại rồi nhìn chăm chú hình xăm được vẽ rất sống động trên vai Thượng Quan Tuyền, chậm rãi lắc đầu: “Chưa từng thấy qua! À, đợi chút...”

Trong mắt cô đột nhiên lóe sáng, Thượng Quan Tuyền cũng lập tức quay đầu lại: “Cô nghĩ ra cái gì rồi phải không?”

Yaelle suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình xăm này không phải là Euryale sao?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .